Tư Đồ tiên sinh nói, quả nhiên thành thật, ông ta nói để chúng tôi chờ, kết quả chờ một hồi, chờ tới tận lúc sắp ăn tết.

Tân Nhã nói chúng tôi đi nhà cô ấy ăn tết.

Nhưng mà chúng tôi đều biết, Tân Nhã cũng chỉ còn có một mình, là do chú nuôi lớn, hơn nữa thái độ của chú đối với cô ấy vẫn luôn ước gì cách xa nhau chút, rốt cuộc đừng bao giờ trở về, chẳng lẽ, chị ấy muốn cho chúng tôi đi cùng với cô ấy, đi tới nhà chú cô ấy ăn tết hay sao.

Tân Nhã cười lắc đầu, ánh mắt nhìn phương xa, nói với chúng tôi, cô ấy nói về nhà, là đi về nhà bà ngoại.

Khi còn nhỏ, cả nhà đều cho rằng cô ấy là người mang điềm xấu, nhưng chỉ có duy nhất bà ngoại đau lòng vì cô ấy, sau đó nếu không phải bởi vì muốn đi học, cô ấy muốn lưu lại bên người bà ngoại, nhưng mà nhà bà ngoại lại ở trong núi sâu, giao thông không tiện, cũng không có trường học, sau đó chỉ đành phải chuyển đến nhà chú ở.

Cho nên, lần này cô ấy nói về nhà ăn tết, chính là trở về nhà bà ngoại, cô ấy nói, cô ấy đã có gần mười năm rồi không được gặp bà ngoại, lần có được tin tức gần đây nhất, vẫn là lúc trước khi vào học năm nay, thông qua người khác nghe được.

Tôi cùng Tiểu Bạch vỗ tay tán thưởng, cái đề nghị này không còn gì tốt hơn, tôi thích nhất là sinh hoạt ở nông thôn, Tiểu Bạch cũng không khác tôi cho lắm, nhưng tôi cũng có hơi lo lắng, nếu như chúng tôi rời khỏi đây rồi, lỡ như trong thành phố xảy ra chuyện gì thì sao?

Tiểu Bạch đĩnh đạc mà nói.

- Anh họ anh cứ phải lo nhọc lòng, chính anh ngẫm lại xem, trong thành phố này còn ai đáng giá cho anh lo lắng?

Tôi dùng sức suy nghĩ nửa ngày, không khỏi bật cười, lại nói tiếp, thật đúng là không có chuyện gì, người nào chân chính làm tôi lo lắng, vốn dĩ Xà tộc không liên quan gì tới tôi, Hồ cốc cũng trùng kiến xong, hơn nữa dựa vào năng lực của Thiên Hồ phu nhân, tuyệt đối sẽ không cho người ta cơ hội xâm phạm lần thứ hai.

Còn lại, dường như cũng chẳng còn người nào, mấy vị trước kia quen, cái gì thần bộ môn Hướng Vũ, hình cảnh phó đội trưởng Lãnh Thanh Dương, đều không biết đang vội vã làm cái gì, ngay cả Y Thắng, từ khi từ Hồ cốc chạy ra, mấy ngày nay cũng mai danh ẩn tích, phỏng chừng là trở về tổng bộ Yếm Thắng Sư, hội báo chuyện về sư thúc xui xẻo kia của anh ta rồi.

Hiện tại Kim Đao môn là đội phá bỏ và di dời, mấy hộ bị cưỡng chế ở Phúc Duyên Trai hình như cũng đã biến mất khỏi nhân gian, chẳng lẽ, bọn họ cũng về nhà ăn tết hả?

Thôi vậy, nếu như vậy, chúng tôi đây sẽ đi về nhà bà ngoại Tân Nhã ăn tết, dù sao, nên tới sớm muộn gì cũng sẽ đến, trốn cũng trốn không thoát, trốn cũng trốn không thoát.

Nhưng mà lúc mua vé xe thì có hơi trục trặc một tí xíu, tôi chạy tới ga tàu hỏa đứng xếp hàng cả tiếng, kết quả bị cho biết, mấy ngày trước đã hết phiếu, trong lòng tôi tức tối, không còn phiếu sao các ngươi không nói sớm, nếu không thì dán cái thông báo cũng được, mẹ nó không biết ai đặt ra cái quy định không có tính người này không biết nữa.

Tôi về nhà nói như thế, Tiểu Bạch xung phong nhận việc đi mua phiếu, tôi nói người ta bán hết rồi, cậu đi thì có phiếu chắc? Tân Nhã cười nói, phỏng chừng trong tay mấy người buôn lậu phiếu có, Tiểu Bạch hỏi, buôn lậu phiếu là cái gì, tôi dở khóc dở cười giải thích cho cậu ta nghe, buôn lậu phiếu chính là chuyển phiếu, ở ga tàu hỏa mua không được phiếu, tìm phiếu buôn lậu chắc chắn có.

Tiểu Bạch vừa nghe thì rất vui vẻ, nói anh họ, vậy chúng ta đi ra ngoài tìm người buôn lậu phiếu đi, nói xong thì chạy ra bên ngoài, tôi không yên tâm, cho nên đi theo cậu ta tới ga tàu hỏa, kết quả vừa đến đại sảnh bán phiếu ngoài cửa ga tàu hỏa, Tiểu Bạch thật là quá cơ linh, chạy về phía một cảnh sát tuần tra lên tiếng hỏi.

- Tôi hỏi thăm một chút, chỗ nào có buôn lậu phiếu vậy?

Cảnh sát trừng mắt đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới, trừng hai mắt nói.

- Tôi còn đang tìm kia…

Dọa tôi vội vàng kéo Tiểu Bạch ra, cho cậu ta một cái trừng mắt đầy oán trách, vậy mà cậu ta còn rất có lý, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ mà nói.

- Tôi đều nghe người ta nói, bọn họ đều tụm thành một đám!

Tôi thấy ánh mắt của viên cảnh sát kia bắt đầu thay đổi, nhanh tay túm Tiểu Bạch chạy vào đại sảnh bán phiếu, chui vào bên trong đám người, vậy mà cậu ta còn không phục, nói anh họ anh xem, chờ một lát em đi mua phiếu, em có thể mua được, anh có tin hay không?

Tôi tự nhiên là không tin, Tiểu Bạch cũng không nói nhiều, đứng vào trong đám người, bắt đầu xếp hàng.

Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó đã qua một giờ, chờ tới lúc tôi đầu váng mắt hoa, lúc này mới đến phiên Tiểu Bạch, chỉ thấy cậu ta nằm bò lên bàn tiếp viên, lải nhải thầm thì cũng không biết cùng người bán vé nói gì đó, một lát sau, vậy mà có thể cầm ba tấm vé chạy trở về, đắc ý dào dạt giương lên, nói.

- Thế nào, em nói là em có thể mua được đi, đều là giường nằm, em thắng!

Tôi rất là kinh ngạc, hỏi cậu ta làm sao mà mua được, cậu ta nhìn thấy bên cạnh cũng không có mấy người, nhỏ giọng nói với tôi.

- Đây còn không phải chuyện dễ dàng sao, em phái một cái tiểu quỷ nhập vào nhân viên bán vé, lập tức cái phiếu gì cũng có, ngoan ngoãn đưa ra cho em, hắc hắc, ngay cả tiền phiếu cũng là do người đó trả…

Tôi trợn mắt há hốc mồm, chạy nhanh lôi kéo cậu ta chạy ra ga tàu hỏa, lúc này mới hỏi, như thế nào mà biết nhiều như vậy, Tiểu Bạch đắc ý mà nói, trước đây cậu ta từng làm ở công viên giải trí, mà nhà giám đốc đó cũng có ga tàu hỏa, mọi người đều nói, kỳ thật có phiếu, nhưng mà không bán, tất cả đều lưu lại cho đơn vị sử dụng.

Tôi không nói được gì, nhìn mấy tấm phiếu trong tay Tiểu Bạch, cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ.

Nhà bà ngoại Tân Nhã, khoảng cách cũng không khác gì đi tới nhà Tiểu Bạch, nhưng phương hướng là hoàn toàn tương phản, đó là một vùng núi non chập chùng, Tân Nhã nói, muốn về tới nhà bà ngoại thì cần lăn lộn ít nhất một ngày.

Cứ như vậy, buổi chiều ngày hôm sau chúng tôi thu thập hành lý đơn giản, bước lên xe lửa đi về nhà bà ngoại Tân Nhã. Tiểu Bạch mua được phiếu giường nằm, hơn nữa lại còn gần nhau, dọc theo đường đi ba người chúng tôi có những đề tài nói mãi không xong, tôi kể lại chuyện xưa mà trước đây ông nội hay kể cho tôi nghe, mà chuyện của Tiểu Bạch lại còn nhiều hơn cả chuyện của tôi, ngẫm lại cũng đúng, nhà cậu ta chuyên môn bắt quỷ, như vậy thì có thể thiếu chuyện xưa được hay sao?

Lúc mới bắt đầu Tân Nhã còn không nói chuyện, sau đó lại chậm rãi mở ra máy hát, cô ấy lặng lẽ nói cho chúng tôi nghe, kỳ thật bà ngoại cô ấy, ở vùng quê kia, cùng là một người nổi tiếng ở trong đó, ở trong mấy cái thôn phụ cận, không ai là không biết bà ngoại của cô ấy cả.

Chúng tôi hỏi rốt cuộc là bà ngoại cô ấy làm gì, Tân Nhã thần bí mà nói, bà ngoại cô ấy là bà mụ, chuyên môn đỡ đẻ cho những phụ nữ ở trong thôn, ngay cả lúc cô ấy sinh ra, cũng là do bà ngoại đỡ đẻ.

Nói đến bà mụ, thật ra cái từ này tôi cũng không cảm thấy xa lạ, khi còn nhỏ trong thôn chúng tôi cũng có, bà mụ lại kêu bà đỡ, là một trong ba bà thời cổ.

Ba bà, chính là nãi bà, y bà, bà đỡ.

Danh như ý nghĩa, nãi bà chính là vú em, bà vú, là người làm thuê, chuyên môn cho trẻ em bú sữa. Y bà, chính là nữ tử bán thuốc chữa bệnh, bởi vì thời đó còn quan niệm truyền thống, nam nữ thụ thụ bất thân, nữ tử sinh bệnh không muốn thỉnh bác sĩ nam tới chữa bệnh, mà cho dù muốn chữa bệnh, thông thường cũng là cách trướng bắt mạch, trên cổ tay còn phải lót một khối khăn tay, khăn lụa linh tinh gì đó.

Mà bà đỡ, chính là bà mụ, cái này không có gì để nói, chính là phụ trách đỡ đẻ, thông thường đều là do một số phụ nữ có tuổi làm.

Mà trong ba bà này, mấu chốt nhất, thần bí nhất, cũng chính là bà đỡ.

Bởi vì một cái bà đỡ phải gánh nặng trách nhiệm rất quan trọng, không riêng gì phải đỡ để cho đứa trẻ con mới sinh kia, bảo đảm mẫu tử bình an, lại còn phải hiểu được rất nhiều đạo âm dương, thậm chí bà mụ này, còn có một vị tổ sư, gọi là thuận lòng trời thánh mẫu Trần Tĩnh cô.

Có truyền thuyết, bà mụ, kỳ thật là tiếp âm bà, chỉ vì mỗi một cái trẻ con giáng sinh, đều là một lần âm dương luân hồi, âm linh đầu thai, chỗ mấu chốt trong đó thật nhiều, đều không phải đơn thuần biết đỡ đẻ, thì có thể làm được bà mụ.

Tân Nhã kể chuyện đứt quãng, ở trên xe lửa kể cho chúng tôi một ít chuyện xưa bà ngoại cô đi đỡ đẻ cho người ta, không thể không thừa nhận, nhưng chuyện cô ấy kể đều có chút dọa người, đều là cái gì hài tử sinh ra sẽ không khóc, hoặc là chỉ biết cười, hoặc là sắc mặt xanh mét ánh mắt âm trầm, hoặc là sinh ra liền có dị tượng, thậm chí còn có vừa sinh ra đã biết nói chuyện. Tôi cùng Tiểu Bạch nghe xong còn tốt, xe lửa có người nhàn rỗi không có việc gì làm cũng cùng nhau nghe, nghe tới mức bị dọa mặt trắng bệch.

Tôi bỗng nhiên bắt đầu tò mò đối với bà ngoại của cô ấy, một cái cụ bà tuổi già nua, trong cả cuộc đời đã thấy rất nhiều trẻ con sinh ra, thấy rất nhiều chuyện kỳ quái như thế, như thế thì bà ấy có thể có hiểu biết gì đó về những năng lực đặc thù của Tân Nhã hay không?

Nói cách khác, loại thể chất Ô Nha Nữ của Tân Nhã, vận mệnh sao chổi, đi đến nơi nào thì nơi đó gặp chuyện không may xui xẻo, đến tột cùng là chuyện như thế nào đâu?

Xe lửa chạy trên đường gần mười giờ, rốt cuộc, gần đến quê nhà Tân Nhã.

Xuống xe lửa, chúng tôi chuyển qua ngồi ô tô, ngồi ô tô xong lại chuyển qua máy kéo, sau đó chuyển xe bò, cuối cùng ngay cả xe bò cũng không được ngồi, chỉ có thể đi bộ lên núi, Tiểu Bạch mệt thở hồng hộc, cậu ta nói từ nhỏ đến lớn, cũng chưa bao giờ đi qua cái đường núi thế này, hỏi Tân Nhã, nơi này rốt cuộc là địa phương nào?

Tân Nhã cười nói, cậu không cần quản địa phương nào, tóm lại, bà ngoại là người tốt, chúng ta đi tới thăm, nhất định bà sẽ thật cao hứng, hơn nữa các cậu thích nghe kể chuyện xưa, bà ngoại còn có rất nhiều chuyện xưa còn hay hơn thế này nữa.

Tôi hơi hơi mỉm cười, cũng không nói thêm cái gì, trong lòng lại thầm nghĩ, cho dù bà ngoại cô có nhiều chuyện xưa, tôi lại chỉ đối với chuyện xưa của cô tương đối cảm thấy hứng thú……

 

0.13925 sec| 2430.125 kb